Viết cho Em

Bỗng dưng mà bóng đen ập xuống không báo trước.
Mất điện!
Trời tối.
Mưa dồn dập.
Gió thốc vào mái tôn nhà bên như muốn hất tung mọi thứ và dời ngôi nhà sang một nơi khác. (Làm tôi nghĩ đến hình ảnh Đèn thần của Aladin đang cật lực cho việc chuyển cung điện từ nơi này sang nơi khác. Mà có lẽ Đèn thần đã già yếu…)
Tôi loạng choạng trong căn phòng tràn ngập bóng đêm.
Quờ quạng tìm được ngọn nến, nhưng không biết chiếc bật lửa nằm ở đâu. Sẵn sàng củi, nhưng không có lửa thì cũng chào thua.
Mất lửa!
***
Ngồi trong bóng đêm nghe mưa, nghe gió, nghe tiếng gào thét của đất trời.
Tôi nhìn thấy trong mắt mình có chút ánh sáng, rón rén và khe khẽ. Rồi lờ mờ tôi thấy được xung quanh.
Tìm được chiếc bật lửa.
Vừa đốt nến vừa lẩm bẩm: “Thà thắp lên một ngọn nến còn hơn là nguyền rủa bóng đêm
***
Tôi chọn đối diện với bẫy đêm.
Nếu không chọn thì tôi biết mình cũng đã nằm gọn trong tay hắn rồi.
***
Lẩn tránh không phải là cách, cố quên không phải là cách, lấp đầy bằng một thứ gì khác không phải là cách, thời gian để nguôi ngoai không phải là cách…
Dám nhìn thẳng vào nỗi đau, đi đến tận cùng của nỗi đau… mới là cách giúp tôi chóng lành.
***
Khi nỗi đau tràn ngập. Tôi quan sát.
Tôi nhìn tôi đang đau.
Lúc này tôi như kẻ thứ ba đang đứng nhìn tên bẫy đêm ranh mãnh và nhìn đứa tôi yếu đuối đang quằn quại. Tôi gọi đứa tôi đang quằn quại là “em”.

Bẫy đêm đang chất vấn em đủ điều.
Bẫy đêm đang xoáy vào vết thương của em.
Bẫy đêm đang gieo vào em những hoài nghi, lấy đi của em tia hi vọng, cướp mất của em niềm tin yêu, đẩy em vào hố sâu tuyệt vọng.

Em khóc.
Em giằng xé.
Có lúc em tin vào những gì bẫy đêm nói. Em muốn thỏa hiệp cùng bẫy đêm. Em có nguy cơ đồng ý bán linh hồn mình cho hắn.
Em cam chịu.

Tôi nhìn em đau mà xót xa.
Tôi thương em biết là chừng nào.
Tim tôi như bị xé toạc ra, ruột tôi quặn lên từng cơn.
Giá mà tôi có thể thay em gánh lấy nỗi đau này.

Khi chứng kiến người mình hết lòng thương yêu phải chịu đau đớn, tôi chỉ muốn đau thay cho họ. Tôi thà đau còn hơn phải nhìn thấy cảnh này.
Lúc này tôi sẵn sàng làm mọi thứ để em được chữa lành.
***
Mưa vẫn còn nặng hạt.
Gió vẫn dập từng cơn.
Ngọn nến đã cháy đi một nửa.
***
Khi đối diện với nỗi đau của mình để quan sát, để nhìn thẳng vào nó, tôi thấy tôi và nỗi đau của tôi là 2 đối tượng khác nhau. Tôi tách được nỗi đau ra khỏi mình để quan sát, để cảm nhận. Tôi biết tôi đau. Tôi muốn đau thay cho tôi. Chịu đau đớn thay cho một ai đó mình yêu thương lại là một niềm hạnh phúc. Và tôi đã thấy tôi hạnh phúc. Và tôi đã không còn bị nỗi đau ấy hành hạ nữa.
***
Lúc này tôi hiểu rằng, chỉ có mình mới có thể tự chữa lành nỗi đau của chính mình – bằng cách đối diện và quan sát…
Và có thể cảm nhận được hạnh phúc ngay trong nỗi đau.
Và khi hạnh phúc đến, nỗi đau sẽ bị đẩy lùi.  
***
Nhưng bẫy đêm đâu có dễ dàng bỏ cuộc.
Hắn dùng màn hình phẳng rộng để chiếu lại những thước phim ký ức.

Em nấc lên từng cơn
Tôi nhìn em bất lực.
***
Khi nỗi đau lên đến tột cùng, em không còn đủ sức để gồng mình lên nữa.
Em buông lỏng hoàn toàn. Và bỗng nhiên em rơi tõm vào thứ Ánh Sáng dịu dàng.
Ánh Sáng chữa lành.
Ánh Sáng niềm tin.
Ánh Sáng cứu rỗi.

Rồi bỗng em mỉm cười.
Lúc này, tôi biết em đã nằm gọn trong tay Đấng Quan Phòng.
Tôi thấy nhẹ lòng.
 ***
Tận cùng của nỗi đau là hạnh phúc.
 Ánh sáng luôn ở cuối đường hầm.

Có tiếng nói vọng lại: Đừng sợ!
***
Ngọn nến trong đêm đã tắt hẳn.
Một nguồn sáng cứ lớn dần trong tôi và em.

Tôi và em đã tan vào nhau, thành một.
***
Sẽ có lúc bóng đêm và mưa bão ập xuống đời ta không báo trước. Hãy luôn sẵn sàng một ngọn nến và một chiếc bật lửa, và tin rằng luôn có ánh sáng trong chính mình.
Và luôn có một ai đó sẵn sàng đỡ nâng ta, miễn ta chịu buông mình và tin tưởng. Người ấy đã chẳng phải vì ta mà sẵn sàng chịu chết sao?

Tôi mở nhật ký và ghi lại câu ấy cho chính mình.

Phục Sinh gần kề.
  

0 nhận xét:

Đăng nhận xét