Nhiều chuyện chút chơi


Có một người bạn bảo rằng, bạn ấy lưu tên tôi trong điện thoại là MCHY. Ngay lúc ấy tôi có cảm giác: có cái gì đó của mình bỗng dưng dài ra, ước gì đó là chân mình!

Chiều nay trên đường về nhà, ngang qua một quán café ven bờ kè, nhìn vào tôi thấy toàn các cô em xinh tươi trẻ đẹp có đôi chân tôi hằng mơ ước và vóc dáng thon gọn đúng nơi nở nang đúng chỗ đạt chuẩn người mẫu hạng vedette. Từ đoạn ấy về đến nhà, tôi miên man suy nghĩ về tiềm năng của mình.

Các bậc thầy thành công bảo rằng, những gì ta đã và đang làm được chẳng bõ bèn gì so với những gì ta có thể làm được vì tiềm năng của chúng ta là vô hạn, đại loại là thế. Tôi tin các đấng bậc ấy. Nhưng hôm nay tôi có chút ngờ ngợ…

Tôi nhớ lại có lần tôi vào spa và lân la trò chuyện với cô bạn chăm sóc da cho tôi. Tôi hết lời khen ngợi về làn da mà các bạn nhân viên ở đó sở hữu với [rất nhiều] chút ganh tị. Và tôi hỏi làn da cô ấy đẹp tự nhiên hay là kết quả của quá trình chăm sóc. Cô ấy bảo hoàn toàn tự nhiên. (Nếu là tôi, tôi sẽ bảo do được chăm sóc thường xuyên, và nhất định tôi sẽ đòi sếp tăng lương…). Cô ấy bèn nói tiếp: tiêu chuẩn tuyển nhân viên vào làm việc ở đây là: có làn da đẹp – nhất là da mặt, có đôi tay mềm mại, và có giọng nói dễ thương. Chỉ vậy thôi. Khi vào sẽ được đào tạo các kỹ năng và chuyên môn để làm việc. Rồi cô ấy bắt sang nhiều chuyện khác nữa. Tôi không nhớ những câu chuyện sau đó là gì, chỉ nhớ rất rõ là vừa trò chuyện, tôi vừa lắng nghe giọng nói của mình xem liệu tôi có đủ tiêu chuẩn về giọng nói để được vào nơi đây làm việc hay không dù biết thừa rằng, hai tiêu chuẩn còn lại tôi rớt chắc.

Quay lại chuyện chiều dài đôi chân, lời dạy bảo của các bậc thầy, cùng với chuyện da mặt đẹp và độ mềm mại của đôi tay nữa, tôi tự hỏi: liệu rằng một ngày kia khi tôi sa cơ lỡ vận, hay “tử nghiệp” với cái nghề hiện tại, tôi phải chuyển sang nghề chăm sóc, nâng niu, phục vụ người khác bằng đôi tay (làm ở spa) hay cần đến độ dài của đôi chân (làm ở quán cafe) thì tôi có đủ tiêu chuẩn để được tuyển dụng? Lúc ấy tôi phải phát huy tiềm năng [tứ chi] của mình bằng cách nào đây, hỡi cái bậc thầy?

Chó sủa ầm ĩ, tôi về tới trước cổng nhà rồi. Lôi máy ra gõ lại mấy dòng “suy tư” này để khi buồn lôi ra đọc cho vui. Tôi vốn thích quan sát những suy nghĩ của mình mà.

Có người bạn bảo tôi là đứa nhiều chuyện.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét