Chuyện ngoài lề khi xem Battleship


Chiều nay xem Battleship làm mình có thêm lòng say mê với các anh chàng hạm đội hải quân.
Mình tệ nhất khâu nhớ tên các nhân vật trong phim, nhưng cả buổi tối nay cái tên Hooper cứ vang vang trong đầu.
Nếu có anh chàng nào lấy bánh trong siêu thị cho mình vào lúc nửa đêm khi siêu thị đã đóng cửa, rồi bị cảnh sát bắn vào mông tới tấp mà vẫn cố lê lếch để đưa chiếc bánh ấy cho mình trước khi bị hốt đi thì chắc mình sẽ yêu ngay lập tức. Hehe...
Buồn cười nhất là mình có suy nghĩ sau này sẽ đặt tên con trai mình là Hooper. 
Chẳng hiểu vì sao mình khoái anh này đến lạ. 
Ai chưa xem phim này thì tranh thủ trốn học trốn làm xem ngay, sắp hết chiếu rồi.

Niềm vui với VÔ TÂM



Đôi khi sự vô tâm của người khác cũng mang lại niềm vui dễ thương.
Là khi người ta nhận ra họ vô tâm [sau rất nhiều hậu quả để lại trên đôi chân của mình và lác đác ở một vài nơi khác]
Là khi mình nhận ra người ta có để tâm đến sự vô tâm của họ.
Nhìn thấy VÔ TÂM mà cứ muốn vui trong một đêm chếnh choáng như thế này.

P/S: Những gì còn sót lại sau bữa tối của mình hôm nay!

Đợi mưa



Mười lần như chục [mười hai], hễ trời mưa, gặp 5 người thì có đến 7 câu than thở: “Vừa rửa xe thì trời mưa” (có 2 đứa nói 2 lần).
Riêng mình thì khác. Lần nào trời mưa mình cũng hớn hở: “Định rửa xe thì trời mưa”. Cứ sau mỗi cơn mưa, xe mình sạch đi trông thấy.
Mỗi lần trời mưa, mình thích bật máy lạnh ở số thấp nhất. Phải run bật người lên thì mới hợp với dáng mưa.
Lúc nãy trời mưa như trút nước lúc mình đang chạy ngoài đường. Giờ thì trời đã tạnh nhưng vẫn còn sụt sịt như muốn khóc thêm lần nữa. Mình đã bật sẵn máy lạnh và ngồi co ro chờ đợi mưa lại rơi. Cũng muốn khóc thêm lần nữa…

P/S: Uống trà một mình sáng nay.

Cô ấy đang như thế nào?



 Nếu ai là bạn thân của cô ấy, sẽ ngay lập tức biết chắc chắn rằng cô ấy đang thất tình khi nhận thấy 2 dấu hiệu (dựa trên thói quen và cách phản ứng)
1.    [Thói quen] Cô ấy liến thoắng hơn mọi khi. Cô ấy cười nhiều hơn mọi bữa. Cô ấy xỉa răng sau khi ăn. Cô ấy chọn trà đá thay vì bia. Cô ấy mặc cả cho mọi thứ cô ấy mua. Cô ấy không giảm giá dù chỉ 1 xu cho thứ cô ấy bán. Cô ấy ngồi được cả buổi trong phòng đầy khói thuốc lá. Cô ấy gật gù khi nghe cải lương, ca trù. Cô ấy từ chối đi nghe rock.

2.    [Cách phản ứng] Khi nghe ai đó chửi thề (dù chẳng biết là chửi đứa nào), cô ấy sẽ phấn khích đủ để có thể ngoái đầu lại (nếu nghe tiếng chửi vọng lại từ phía sau) và nhìn thẳng, nhìn sâu vào đôi mắt của kẻ ấy với tất cả những tia long lanh kèm theo cái nháy mắt tỏ vẻ đồng tình/đồng cảm. Trong khi thường ngày, phản ứng sẽ là: nhổ nước bọt, hất đầu bỏ đi và tỏ vẻ “Ta khinh!”.  

Hôm nay, cô ấy nói vừa phải, cô ấy cười vừa phải, cô ấy xỉa răng sau khi ăn, cô ấy uống rượu, cô ấy quyết liệt không hạ giá cho thứ cô ấy bán, cô ấy ngồi được nửa tiếng trong phòng đầy khói thuốc, cô ấy thèm nghe rock nhưng không có ai rủ đi cả.
Và không đợi ai chửi thề để hưởng ứng hay khinh bỉ, chính cô ấy đã thốt lên.
Cô ấy đang như thế nào?
P/S: Hình chụp bữa trưa của tôi hôm nay.

Góc trời nhỏ...

Mấy bữa vừa rồi mình trăn trở mãi về nơi mình thường xuyên lui tới - góc rừng nhỏ của mình. Hôm nay, mình đã quyết định không tới lui góc rừng nữa, mà bắt ghế ra sân ngắm trời mây mỗi ngày.
Và từ nay mình ở đây - góc trời nhỏ này. 

...

Sắp rời xa "Nơi tình yêu bắt đầu"... 
... thấy thoang thoảng nhớ thương. 


Sẽ lần tìm những dấu vết tuổi thơ,
sẽ ghép lại từng mảnh rơi trong ký ức... 
... trên hành trình trở về!

Nhiều chuyện chút chơi


Có một người bạn bảo rằng, bạn ấy lưu tên tôi trong điện thoại là MCHY. Ngay lúc ấy tôi có cảm giác: có cái gì đó của mình bỗng dưng dài ra, ước gì đó là chân mình!

Chiều nay trên đường về nhà, ngang qua một quán café ven bờ kè, nhìn vào tôi thấy toàn các cô em xinh tươi trẻ đẹp có đôi chân tôi hằng mơ ước và vóc dáng thon gọn đúng nơi nở nang đúng chỗ đạt chuẩn người mẫu hạng vedette. Từ đoạn ấy về đến nhà, tôi miên man suy nghĩ về tiềm năng của mình.

Các bậc thầy thành công bảo rằng, những gì ta đã và đang làm được chẳng bõ bèn gì so với những gì ta có thể làm được vì tiềm năng của chúng ta là vô hạn, đại loại là thế. Tôi tin các đấng bậc ấy. Nhưng hôm nay tôi có chút ngờ ngợ…

Tôi nhớ lại có lần tôi vào spa và lân la trò chuyện với cô bạn chăm sóc da cho tôi. Tôi hết lời khen ngợi về làn da mà các bạn nhân viên ở đó sở hữu với [rất nhiều] chút ganh tị. Và tôi hỏi làn da cô ấy đẹp tự nhiên hay là kết quả của quá trình chăm sóc. Cô ấy bảo hoàn toàn tự nhiên. (Nếu là tôi, tôi sẽ bảo do được chăm sóc thường xuyên, và nhất định tôi sẽ đòi sếp tăng lương…). Cô ấy bèn nói tiếp: tiêu chuẩn tuyển nhân viên vào làm việc ở đây là: có làn da đẹp – nhất là da mặt, có đôi tay mềm mại, và có giọng nói dễ thương. Chỉ vậy thôi. Khi vào sẽ được đào tạo các kỹ năng và chuyên môn để làm việc. Rồi cô ấy bắt sang nhiều chuyện khác nữa. Tôi không nhớ những câu chuyện sau đó là gì, chỉ nhớ rất rõ là vừa trò chuyện, tôi vừa lắng nghe giọng nói của mình xem liệu tôi có đủ tiêu chuẩn về giọng nói để được vào nơi đây làm việc hay không dù biết thừa rằng, hai tiêu chuẩn còn lại tôi rớt chắc.

Quay lại chuyện chiều dài đôi chân, lời dạy bảo của các bậc thầy, cùng với chuyện da mặt đẹp và độ mềm mại của đôi tay nữa, tôi tự hỏi: liệu rằng một ngày kia khi tôi sa cơ lỡ vận, hay “tử nghiệp” với cái nghề hiện tại, tôi phải chuyển sang nghề chăm sóc, nâng niu, phục vụ người khác bằng đôi tay (làm ở spa) hay cần đến độ dài của đôi chân (làm ở quán cafe) thì tôi có đủ tiêu chuẩn để được tuyển dụng? Lúc ấy tôi phải phát huy tiềm năng [tứ chi] của mình bằng cách nào đây, hỡi cái bậc thầy?

Chó sủa ầm ĩ, tôi về tới trước cổng nhà rồi. Lôi máy ra gõ lại mấy dòng “suy tư” này để khi buồn lôi ra đọc cho vui. Tôi vốn thích quan sát những suy nghĩ của mình mà.

Có người bạn bảo tôi là đứa nhiều chuyện.

Act of Valor – Biệt kích ngầm


Sau khi xem Act of Valor, mình đã yêu SEAL Team thật sự rồi!

Mình muốn có được những phẩm chất hết sức anh hùng và mạnh mẽ như thế: thông thạo hơn 1 ngôn ngữ, có khả năng trà trộn vào bất cứ môi trường nào, có khả năng tác chiến ở mọi địa hình, sử dụng tốt mọi vũ khí, đặc biệt là hoạt động chiến đấu đột kích đêm…

Xem Act of Valor làm mình thấy cần phải sống cho một điều gì cao cả hơn, lớn lao hơn. Dẹp đi những thứ ủy mị ướt nhẹp nước mắt (mình hay khóc lắm, hehe…)

Quá nhiều cảm xúc nên chẳng thể viết được gì.

Muốn mang dòng máu SEAL trong mình, thế thôi!

Viết cho Em

Bỗng dưng mà bóng đen ập xuống không báo trước.
Mất điện!
Trời tối.
Mưa dồn dập.
Gió thốc vào mái tôn nhà bên như muốn hất tung mọi thứ và dời ngôi nhà sang một nơi khác. (Làm tôi nghĩ đến hình ảnh Đèn thần của Aladin đang cật lực cho việc chuyển cung điện từ nơi này sang nơi khác. Mà có lẽ Đèn thần đã già yếu…)
Tôi loạng choạng trong căn phòng tràn ngập bóng đêm.
Quờ quạng tìm được ngọn nến, nhưng không biết chiếc bật lửa nằm ở đâu. Sẵn sàng củi, nhưng không có lửa thì cũng chào thua.
Mất lửa!
***
Ngồi trong bóng đêm nghe mưa, nghe gió, nghe tiếng gào thét của đất trời.
Tôi nhìn thấy trong mắt mình có chút ánh sáng, rón rén và khe khẽ. Rồi lờ mờ tôi thấy được xung quanh.
Tìm được chiếc bật lửa.
Vừa đốt nến vừa lẩm bẩm: “Thà thắp lên một ngọn nến còn hơn là nguyền rủa bóng đêm
***
Tôi chọn đối diện với bẫy đêm.
Nếu không chọn thì tôi biết mình cũng đã nằm gọn trong tay hắn rồi.
***
Lẩn tránh không phải là cách, cố quên không phải là cách, lấp đầy bằng một thứ gì khác không phải là cách, thời gian để nguôi ngoai không phải là cách…
Dám nhìn thẳng vào nỗi đau, đi đến tận cùng của nỗi đau… mới là cách giúp tôi chóng lành.
***
Khi nỗi đau tràn ngập. Tôi quan sát.
Tôi nhìn tôi đang đau.
Lúc này tôi như kẻ thứ ba đang đứng nhìn tên bẫy đêm ranh mãnh và nhìn đứa tôi yếu đuối đang quằn quại. Tôi gọi đứa tôi đang quằn quại là “em”.

Bẫy đêm đang chất vấn em đủ điều.
Bẫy đêm đang xoáy vào vết thương của em.
Bẫy đêm đang gieo vào em những hoài nghi, lấy đi của em tia hi vọng, cướp mất của em niềm tin yêu, đẩy em vào hố sâu tuyệt vọng.

Em khóc.
Em giằng xé.
Có lúc em tin vào những gì bẫy đêm nói. Em muốn thỏa hiệp cùng bẫy đêm. Em có nguy cơ đồng ý bán linh hồn mình cho hắn.
Em cam chịu.

Tôi nhìn em đau mà xót xa.
Tôi thương em biết là chừng nào.
Tim tôi như bị xé toạc ra, ruột tôi quặn lên từng cơn.
Giá mà tôi có thể thay em gánh lấy nỗi đau này.

Khi chứng kiến người mình hết lòng thương yêu phải chịu đau đớn, tôi chỉ muốn đau thay cho họ. Tôi thà đau còn hơn phải nhìn thấy cảnh này.
Lúc này tôi sẵn sàng làm mọi thứ để em được chữa lành.
***
Mưa vẫn còn nặng hạt.
Gió vẫn dập từng cơn.
Ngọn nến đã cháy đi một nửa.
***
Khi đối diện với nỗi đau của mình để quan sát, để nhìn thẳng vào nó, tôi thấy tôi và nỗi đau của tôi là 2 đối tượng khác nhau. Tôi tách được nỗi đau ra khỏi mình để quan sát, để cảm nhận. Tôi biết tôi đau. Tôi muốn đau thay cho tôi. Chịu đau đớn thay cho một ai đó mình yêu thương lại là một niềm hạnh phúc. Và tôi đã thấy tôi hạnh phúc. Và tôi đã không còn bị nỗi đau ấy hành hạ nữa.
***
Lúc này tôi hiểu rằng, chỉ có mình mới có thể tự chữa lành nỗi đau của chính mình – bằng cách đối diện và quan sát…
Và có thể cảm nhận được hạnh phúc ngay trong nỗi đau.
Và khi hạnh phúc đến, nỗi đau sẽ bị đẩy lùi.  
***
Nhưng bẫy đêm đâu có dễ dàng bỏ cuộc.
Hắn dùng màn hình phẳng rộng để chiếu lại những thước phim ký ức.

Em nấc lên từng cơn
Tôi nhìn em bất lực.
***
Khi nỗi đau lên đến tột cùng, em không còn đủ sức để gồng mình lên nữa.
Em buông lỏng hoàn toàn. Và bỗng nhiên em rơi tõm vào thứ Ánh Sáng dịu dàng.
Ánh Sáng chữa lành.
Ánh Sáng niềm tin.
Ánh Sáng cứu rỗi.

Rồi bỗng em mỉm cười.
Lúc này, tôi biết em đã nằm gọn trong tay Đấng Quan Phòng.
Tôi thấy nhẹ lòng.
 ***
Tận cùng của nỗi đau là hạnh phúc.
 Ánh sáng luôn ở cuối đường hầm.

Có tiếng nói vọng lại: Đừng sợ!
***
Ngọn nến trong đêm đã tắt hẳn.
Một nguồn sáng cứ lớn dần trong tôi và em.

Tôi và em đã tan vào nhau, thành một.
***
Sẽ có lúc bóng đêm và mưa bão ập xuống đời ta không báo trước. Hãy luôn sẵn sàng một ngọn nến và một chiếc bật lửa, và tin rằng luôn có ánh sáng trong chính mình.
Và luôn có một ai đó sẵn sàng đỡ nâng ta, miễn ta chịu buông mình và tin tưởng. Người ấy đã chẳng phải vì ta mà sẵn sàng chịu chết sao?

Tôi mở nhật ký và ghi lại câu ấy cho chính mình.

Phục Sinh gần kề.